Thứ Năm, 21 tháng 1, 2010

người ta có yêu nhau từ cái nắm tay đầu tiên không???????

Từ cái nắm tay đầu tiên, bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Bao nhiêu bình minh nắng đẹp và bao nhiêu đêm mưa gió đã trôi qua? Tôi vẫn thấy mình đứng ở đâu đó trong dòng chảy vô hình và miên viễn đó... Bàn tay yếu mềm của mình yên ổn trong tay anh, và thấy tim mình trọn vẹn thuộc về anh. Từ cái nắm tay đầu tiên.
Người ta có yêu một ai đó từ cái nắm tay không? Không, tất nhiên là không rồi. Tình yêu giống như một dòng chảy, bắt nguồn từ đâu đó sâu thẳm trong núi cao, trong những mạch nguồn tha thiết dưới lòng đất hay từ hàng vạn những giọt mưa tích tụ trong không gian chứ không từ một khoảnh khắc. Nhưng giây phút anh đưa tay ra và nắm lấy bàn tay với những ngón dài quá mảnh khảnh của tôi, những mạch nguồn sâu kín ấy đã chảy thành sông thành suối, và tôi biết, sẽ vẫn còn chảy mãi, chảy mãi trong lòng tôi, cho đến ngày dòng chảy đời tôi tan vào với biển cả mênh mông. Tay tôi, như Linh - người bạn thân khác giới đầu tiên của tôi - đã nói lần đầu tiên bạn nắm tay tôi: Tay bạn mềm quá, rồi sẽ ra sao? Lúc đó tôi chỉ cười xòa, tôi nghĩ Linh quá nhạy cảm và lãng mạn, cho dù Linh rất hiểu tôi, nhưng tôi vẫn nghĩ là tôi không yếu mềm như thế. Tôi cười còn Linh thở dài. Bàn tay ấy cho tôi những trang viết, những nét vẽ, những đường kim mũi chỉ và những món ăn mà bạn bè vẫn thích. Bàn tay ấy, đặt vào tay anh, cho tôi một tình yêu vừa dịu dàng như dòng sông mùa nước lặng vừa vần vũ những bão giông trên biển. Cũng bàn tay ấy, ôm lấy ngực trong những cơn đau nghẹn tim, và lặng lẽ lau nước mắt những ngày không anh. Giây phút tôi rút tay mình ra khỏi tay anh, tôi đã thấm đến tận cùng câu nói của Linh: Tay bạn mềm quá, sau này sẽ ra sao...
Sẽ ra sao? Dĩ nhiên là không sao cả. Dĩ nhiên là có anh hay vắng anh mãi mãi thì tôi vẫn sống. Tôi vẫn làm việc, vẫn viết, vẫn vẽ, vẫn đọc sách, vẫn yêu cuộc sống và biết ơn đời. Tôi sẽ vẫn duyên dáng, vẫn thông minh, vẫn vươn lên và không ngừng theo đuổi những ước mơ của tôi. Đặt tay mình trong tay anh, tôi là đứa trẻ để anh yêu thương, nuông chiều và che chở. Buông tay anh rồi, tôi lại là đứa con gái bướng bỉnh, ngạo nghễ và luôn ngẩng cao đầu mà bước. Có anh hay không thì đời tôi vẫn vậy, tôi sẽ vẫn hối hả bước về phía trước, với những đam mê sống và những khao khát vươn lên của mình...
Nhưng cái dòng chảy tha thiết ấy, những đêm mưa nào đó tôi vẫn thấy mình đưa tay lên khẽ gạt nước mắt, những cuộc vui nào đó tôi vẫn thấy mình lặng lẽ bước ra ngoài nhìn trời xanh, nhưng sớm mai nào đó thức dây tôi vẫn thấy ầm ào trong lòng mình những thanh âm bất tận của những lời âu yếm cũ. Tôi vẫn nhớ thương tình yêu đó. Cái nắm tay sẽ sàng đầu tiên của mấy năm về trước đó vẫn còn làm đau tôi.
Tôi đã nhìn vào đôi mắt ấm áp ấy và đưa tay cho anh, không phải tôi sợ hãi, cũng không phải tôi không tự mình bước đi được, nhưng tôi vẫn đặt tay mình vào tay anh, và thấy yên ổn đến nỗi tôi nghĩ mình có thể nhắm mắt mà bước được. Sau này tôi tự hỏi: Mình có bao giờ hối hận về giây phút đó không? Không, tôi không hối hận, nếu quay lại ngày hôm đó, tôi sẽ vẫn nhìn vào mắt anh ấm áp và đưa tay cho anh.
Đôi khi tôi nhớ lại buổi tối của ngày xa xưa ấy và cuộc trò chuyện cùng Linh, câu nói của Linh, rồi lại nghĩ đến cái nắm tay đầu tiên với anh, và những năm tháng về sau, tôi biết đó đã là một thứ định mệnh.
Sau này bên nhau, anh luôn nắm tay tôi. Cả khi chúng tôi ngồi bên nhau trò chuyện, khi đi trên đường hay trong một bữa ăn cùng nhau. Tôi rất thích cảm giác đó, khi anh khẽ nắm lấy tay tôi, nhất là khi qua đường. Đôi khi tôi thấy hơi buồn cười, những con đường ở nước ngoài đâu như Việt nam, vậy mà cứ qua đường là anh lại nắm chặt tay tôi, như thể nếu anh không làm thế, tôi sẽ biến mất vào đâu đó giữa đám đông. Xa anh rồi, những con đường nhộn nhịp ấy, tôi qua đường một mình. Vô thức thôi, đầu vẫn ngẩng cao mà tôi thấy bước chân mình yếu đuối, tôi muốn có anh nắm lấy tay mình...
Từ cái nắm tay đầu tiên ấy, bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Bao nhiêu thương nhớ còn ở lại?

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2010

2010

HAPPY NEW YEAR
2010





Thứ Ba, 5 tháng 1, 2010

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

truyen suy ngam

hanh phuc la gi?
Khi yêu, tất cả chúng ta đều mong muốn tinh yêu đó là duy nhất, là vĩnh cửu. Nhưng thực tế đôi khi lại diến biến theo những điều ngược lại. Một ngày nọ, bỗng nhiên một trong hai người cảm thấy không còn yêu nữa và muốn chia tay. Hàng ngàn người đã thực hiện những cuộc chia tay thật nhẹ nhàng, thật tự nhiên và đơn giản. Nhưng với không ít người, điều đó thật nặng nề và khó chấp nhận .
Một điều thật đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có ý nghĩa đối với bạn, để rồi cuối cùng nhận ra rằng người ấy sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để người ấy ra đi…
Đừng cố gắng kéo dài nếu như người yêu của bạn muốn chia tay. Hãy để người ấy đi, đừng cố níu kéo người ta ở lại. Đừng biến mình thành một kẻ đáng thương trong mắt người ấy. Bạn nên biết rằng, cuộc sống có muôn ngàn lối, có hàng vạn cánh cửa. Vì thế, khi cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác lại mở ra. Điều bạn cần làm là thôi không chờ đợi, thôi không đứng mãi trước cánh cửa đã đóng để gặm nhấm nỗi đau mà hãy tìm một cánh cửa đang mở ra cho bạn.
Tôi biết, làm được đều đó thật khó khăn khi bạn là người “bị bỏ rơi”. Bạn vẫn đang yêu và không thể hiểu nổi vì sao mình bị ruồng bỏ, bạn không chấp nhận thực tế dó. Tôi đã từng như thế. Mọi chuyện hết sức bất ngờ và tôi chưa hề có bất kỳ sự chuẩn bị để đón nhận chuyện đó. Vì thế, tôi đau khổ và bị tổn thương nặng nề.
Lẽ đương nhiên, phản ứng đầu tiên của chúng ta trong tình huống này là cố gắng níu kéo và “thay đổi" tình hình. Nhưng chắc chắn những gì mà chúng ta nhận đựơc chỉ là thái độ lạnh nhạt, lẩn trốn, thậm chí tàn nhẫn của người ấy… Kết quả là bạn sẽ rơi vào tâm trạng tuyệt vọng, đau khổ và phản ứng tiêu cực với chính mình. Bạn trở nên khó chịu, sầu muộn, trong lòng luôn có một tảng đá đè nặng, bạn trở nên đa nghi với mọi người vì lo sợ mình sẽ gặp phải một người như thế một lần nữa…
Ngày ấy, trong một thoáng, tôi nhận ra rằng: khi tôi đang đau đớn tự “hành hạ” mình thì người kia đã nhanh chóng quên tôi, tìm thấy một tình yêu mới và đang rất hạnh phúc. Tôi mất cân bằng, mất niềm tin vào tình yêu. Sự thù địch, căm hận tràn ngập trong lòng khiến tôi thu mình vào một thế giới u uất, đau buồn và “tự huỷ diệt”. Cuộc sống vẫn tiếp diễn và tôi đã lãng phí hơn 2 năm trời vì một cuộc chia tay ấy
Khi yêu, chẳng ai mong muốn xảy ra đổ vỡ, mất mát nhưng tình yêu mất đi rồi, dù là lỗi tại ai đi chăng nữa thì tình yêu vẫn không thể tiếp tục tồn tại. Tất cả đều là quy luật tất yếu của cuộc sống: sự suy tàn của cái này là sự khởi đầu cho một cái mới, tốt hơn. Tình yêu mất đi, dù bạn có tiếc nuối thế nào thì nó cũng không thể trở lại. Quá khứ nằm phía sau lưng, bạn đã đi qua, không thể quay lại để kéo nó ngược về phía bạn. Nhưng tương lai nằm phía trước, bạn có thể vươn tay ra, kéo tuơng lai gần hơn về phía mình. Dù tình yêu của hai người có gắn bó keo sơn với nhau suốt 10 năm trời đi chăng nữa thì khoảng thời gian ấy lại chỉ là một phần rất nhỏ, một chặng đường rất ngắn trong cả cuộc đời của bạn. Khoảng thời gian ấy thật hạnh phúc nhưng: “nơi hạnh phúc nhất chưa phải là nơi bình yên nhất”, điều bạn cần là một nơi bình yên cho tâm hồn bạn trong cả cuộc đời, vì thế “nơi bình yên nhất chắc chắn là nơi bạn tìm thấy hạnh phúc”.
Đừng hỏi vì sao người ấy lại thay đổi, ko yêu bạn nữa?! Ko yêu nữa đơn giản chỉ là hết yêu nhau, thế thôi. Bạn ko thể bắt người ấy tiếp tục yêu bạn và ngay cả người ấy dù muốn cũng ko thể bắt trái tim mình phải yêu khi mà nó đã ko còn chút cảm xúc nào với bạn. Bạn phải chấp nhận rằng tình cảm đã thay đổi, rằng bạn đã mất người ấy, rằng chẳng còn gì nữa giữa hai người…Không nên trách móc nhau làm gì, cũng đừng làm tổn thương nhau vì nếu như thế thì tình yêu trong bạn đã trở nên quá vị kỷ và nhỏ nhen…Nếu bạn thật sự thương yêu người ấy thì hãy chấp nhận chia tay vì việc đó làm cho người bạn yêu thương cảm thấy dễ chịu và hạnh phúc. Hãy học cách tha thứ cho nhau. Hãy yêu nhau bằng tình yêu cao thượng nhất và hãy bỏ lại những tháng ngày êm đềm, bỏ lại những kỷ niệm đã một thời bạn trân trọng, nâng niu để đối diện với những sự thật trước mắt, đối diện với những tan vỡ dù rằng đều đó sẽ làm bạn đau nhiều lắm.
Nếu bạn là người chủ động chia tay thì hãy bình tĩnh, dành thời gian để người kia chuẩn bị tâm lý, không thể nói chia tay là đoạn tuyệt ngay mọi thứ, xem đó như việc rũ bỏ một cái áo. Làm như thế là bạn đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà không thông cảm cho người khác. Hãy làm mọi cách để sự chia tay ấy ko gây tổn thương nặng nề với người mà bạn đã từng yêu thương
Cuối cùng, bạn hãy tin rằng: một tình yêu mất đi có nghĩa là bạn sẽ có cơ hội để chọn lựa một tình yêu mới xứng đáng hơn, ít sai lầm hơn. Hai lần chia tay là hai lần đau đớn, nhưng chưa bao giờ tôi hối tiếc những tình cảm đã qua vì tôi tin vào một tình yêu mới sẽ đến. Thời gian sẽ là phương thuốc nhiệm màu để chữa lành tất cả mọi vết thương. Và thời gian cũng sẽ giúp hồi sinh mọi trái tim đau khổ, trả lại cho nó khả năng yêu thương như thuở ban đầu.
chuc zui ze.

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009